cảm nhận bài mùa xuân nho nhỏ

Lắng tai nghe…
Khúc nhạc ngày xuân đang được mời mọc gọi
Dõi đôi mắt nhìn…
Sắc xuân lung linh tràn tràn trề khu đất trời.

Vâng! Xuân về thức tỉnh ngàn cây cối nội đâm chồi nảy lộc. Xuân cho tới còn thức tỉnh mối cung cấp xúc cảm vô vàn của ganh đua nhân. Lắng lòng lại, tao nghe gần đây sắc xuân, tình xuân đang được hòa quấn vô vũ điệu gửi gắm mùa, đang được rộn rực vô tâm trạng Thanh Hải nhằm “Mùa xuân nho nhỏ” Thành lập và hoạt động. Bài thơ với điều giản dị, tứ thơ sâu sắc lắng tuy nhiên ôm đầy đủ tâm trạng hiền hậu, đơn sơ, thiết ân xá yêu thương cuộc sống đời thường trong phòng thơ.

Bạn đang xem: cảm nhận bài mùa xuân nho nhỏ

Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được Thanh Hải ghi chép vô mon 11 năm 1980, ngay lập tức bên trên chóng dịch và chỉ không nhiều lâu sau mon 12 năm 1980, thi sĩ mãi mãi rời khỏi lên đường. Tại thân thuộc ngày đông giá chỉ rét của xứ Huế, đương đầu với biên thuỳ thân thuộc sự sinh sống và tử vong tuy nhiên ko thực hiện ngược tim thi sĩ nguội rét mướt. trái lại, tâm trạng ganh đua nhân càng nảy nở, bừng mức độ sinh sống nhằm cảm biến thâm thúy về một ngày xuân nồng rét tình người, khiến cho ngòi cây viết nở hoa nhằm một “Mùa xuân nho nhỏ” ấm cúng tâm tình của ganh đua nhân trước vạn vật thiên nhiên, loài người, cuộc sống đời thường.
Mùa xuân là mùa khởi điểm mang lại 1 năm mới nhất, là mùa muôn hoa đua nở mang đến mùi hương sắc, vị ngọt của mức độ sinh sống, tình thương, niềm hạnh phúc. Trước vẻ đẹp mắt diệu kỳ của ngày xuân, những ganh đua nhân đều cảm biến vị con cái đôi mắt trìu mến, thương yêu. Mùa xuân sinh ra với vô vàn sắc color rực rỡ:
“Cỏ xanh rớt như sương bến xuân tươi
Lại sở hữu mưa xuân nước vỗ trời.”
(Nguyễn Trãi)

Vũ điệu của ngày xuân vẫn sụp đổ vô tâm trạng Thanh Hải niềm xúc cảm lên cao. Thật giản dị, lặng lẽ tuy nhiên ngày xuân vẫn hiện tại về tràn trề mức độ sinh sống trào dâng:
“Mọc thân thuộc loại sông xanh
Một cành hoa tím biếc.”

Giản dị tuy nhiên váy rét xiết bao! Thanh Hải vẫn khéo lựa chọn cho chính bản thân mình một hình ảnh xuân với gam sắc ấm cúng, tuy nhiên dịu dàng êm ả, lịch sự và trang nhã. Một blue color của loại Hương Giang mênh mông, êm êm đềm, một color tím biếc của cành hoa nhỏ nhỏ nhắn. Sự bố trí rất là bằng phẳng hài hòa và hợp lý của hình ảnh thơ, khuôn to tát rộng lớn mênh mông ko lấn lướt khuôn nhỏ nhoi, nhỏ nhắn rộp. Màu xanh rớt của loại sông thực hiện nền mang lại sắc tím của hoa càng nổi trội. Chỉ vài ba đường nét phác hoạ thảo, Thanh Hải vẫn vẽ nên hình ảnh xuân mộng mơ hài hòa và hợp lý. bằng phẳng phương án hòn đảo ngữ “mọc thân thuộc loại sông xanh”, người sáng tác vẫn tô đậm hình hình họa một cành hoa tím nhỏ nhắn nhỏ tuy nhiên tràn trề mức độ sinh sống mạnh mẽ, vượt qua sự sinh sống vô ĐK sở hữu phần khó khăn nhằm hòa nằm trong vạn vật thân thuộc ngoài hành tinh mênh mông vô vàn. Hình hình họa thơ thiệt nhẹ dịu, thanh bay, color hoa tím biếc nhè nhẹ nhàng xuôi loại Hương Giang xanh rớt thẳm thiệt mộng mơ romantic, hấp dẫn cho tới kỳ lạ thường! Một color tím thủy cộng đồng đặc thù của loài người xứ Huế mơ mộng, trầm tư, cổ kính.

Trong không khí yên bình của ngày xuân bị khuấy động vị tiếng động vang dội đẫy trìu mến hóa học chứa chấp nụ cười rộn rã:
“Ơi! Con chim chiền chiện
Hót chi tuy nhiên vang trời.”

Mùa xuân không những với sắc color hài hòa và hợp lý tuy nhiên hình ảnh xuân ấy đột nhiên sôi động hẳn lên với giờ đồng hồ chim hót vang trời đón nhận ngày mới nhất. Không gian dối vui tươi ấy thực hiện xao động cho tới tâm trạng mẫn cảm của ganh đua nhân. Thanh Hải đang được lắng tai nghe giờ đồng hồ chim chiền chiện cao vút vô ko trung. Tác fake bịa kể từ “Ơi” vô câu thơ như 1 điều thốt lên sửng sốt yêu thích, như 1 nốt nhạc vang dội vô bạn dạng ngôi trường ca ngày xuân vô vàn. Tiếng chim hót như sụp đổ vô tâm trạng thi sĩ một niềm trìu cảm. Tâm hồn thi sĩ đang được tràn ngập nụ cười nhằm ngôn kể từ thốt lên “hót chi mà” như 1 điều trách cứ yêu thương đẫy thương yêu. Tiếng chim chiền chiện hát vang dội vô trẻo cao vút như nốt thăng rộn ràng tấp nập của ngày xuân. Tiếng hát ấy cứ kéo dãn, ngân nga rồi rộng phủ hòa quấn vô khung trời xuân kèm cặp không khí bừng sáng sủa, rộn rã. Trong loại xúc cảm tuôn trào trước ngày xuân, Thanh Hải như cảm biến được tương đối thở nồng rét của ngày xuân, mùi vị ngọt ngào và lắng đọng của ngày xuân, sắc xuân tình xuân chan chứa:
“Từng giọt lộng lẫy rơi
Tôi trả tay tôi hứng.”

Nhà thơ chào đón ngày xuân vị cảm giác của mắt, thính giác và cả xúc giác. Nhà thơ trả tay hứng lấy từng giọt gì đang được lộng lẫy rơi? Giọt sương chăng? Hay giọt nắng? Hay những giọt tiếng động của giờ đồng hồ chim? Mà cơ đó là những giọt ngày xuân, giọt niềm hạnh phúc của tình đời như đượm thắm cả khu đất trời, hòa nguyện vô tâm trạng ganh đua sĩ. Thanh Hải xòe bàn tay bản thân rời khỏi nhằm cảm biến những mùi vị ngọt ngào và lắng đọng của ngày xuân vị thái phỏng trân trọng, nâng niu áp vô ngược tim bản thân. Tác fake vẫn ví dụ hóa từng giọt ngày xuân như chan hòa vô lòng khu đất u nhằm muôn hoa huyênh hoang sắc thắm nhằm mức độ sinh sống lên cao, chú tâm hồn loài người tràn ngập nụ cười.

Trong vũ điệu của ngày xuân, tao không những thấy được vẻ đẹp mắt hấp dẫn của ngày xuân vạn vật thiên nhiên tuy nhiên loài người phát hiện ngày xuân tươi trẻ, sôi sục của loài người Thanh Hải thể hiện nhì hình hình họa ví dụ, tiêu biểu vượt trội của giang sơn này là người binh và người nông dân:
“Mùa xuân người tóm súng
Lộc giắt đẫy xung quanh lưng
Mùa xuân người rời khỏi đồng
Lộc trải nhiều năm nương mạ.”

Hình hình họa lộc non là hình tượng mang lại mức độ sinh sống mới nhất vượt qua. Lộc của binh là cành lá ngụy trang. Những cành lá ngụy trang trở thành lộc đầu mùa được mang tới bám theo từng bước đi người binh. Lộc tuy nhiên người đồng chí mang tới mang lại tất cả chúng ta là xương tiết tuy nhiên những anh sụp đổ xuống, là sức lực đảm bảo an toàn ngày xuân thanh thản của dân tộc bản địa, gieo niềm sung sướng cho tới từng mái ấm. Người binh biểu tượng mang lại những loài người đảm bảo an toàn Tổ quốc và người dân cày là những loài người tiêu biểu vượt trội vô việc làm xây cất giang sơn. bằng phẳng mẫu mã sóng song hài hòa và hợp lý, dư âm câu thơ trở thành uyển chuyển, bằng phẳng. Từ bàn tay người dân cày “lộc trải nhiều năm nương mạ”. Án Thư tay của “người rời khỏi đồng” điểm tô mang lại ngày xuân giang sơn. Đôi bàn tay kì lạ của những người dân họa sỹ ấy vẫn vẽ nên những màu xanh của niềm tin tưởng, hy vọng lên giang sơn. Cũng như người tóm súng, lộc của những người rời khỏi đồng mang tới cũng xứng đáng trân trọng biết bao. Lộc tuy nhiên người dân cày tặng là các giọt mồ hôi, là dĩa cơm gạo, là cơm trắng no áo rét. Người tóm súng, người rời khỏi đồng là hình hình họa đặc biệt tiêu biểu vượt trội mang lại những loài người góp phần, góp sức cả thân thuộc bản thân nhằm tạo ra sự ngày xuân Tổ quốc.

Giai điệu rộn ràng tấp nập của ngày xuân, nhịp sinh sống loài người dường như quay quồng rộng lớn, xôn xang hơn:
“Tất cả như ăn năn hả
Tất cả như xôn xang.”

Tâm hồn loài người hòa quấn vô vạn vật thiên nhiên, hòa quấn vô nhạc điệu ngày xuân. Điệp kể từ “tất cả” như nhấn mạnh vấn đề nhịp độ cuộc sống đời thường, ngày xuân. Lời thơ thể hiện tại niềm hoan hỉ, lúc lắc động vô tâm trạng người sáng tác. Các cặp kể từ láy “hối hả”, “xôn xao” vừa vặn sexy nóng bỏng vừa vặn khêu hình, nhịp độ khẩn trương, phấn khởi, rộn rịp, tưng bừng khơi khêu nụ cười náo động trong thâm tâm người.

Âm tận hưởng của ngày xuân tràn tràn trề vạn vật thiên nhiên, hòa vô tâm trạng loài người những niềm lúc lắc động. Bất giác Thanh Hải động lòng suy nghĩ cho tới quê nhà giang sơn, dư âm câu thơ đột nhiên trầm buồn, sâu sắc lắng:
“Đất nước tư ngàn năm
Vất vả và gian dối lao
Đất nước như vì như thế sao
Cứ tăng trưởng phần bên trước.”

Trong nhạc điệu trầm lắng suy tư, câu thơ như trả tao quay trở lại với quá khứ tư ngàn năm lịch sử vẻ vang. Trải nhiều năm xuyên suốt chiều nhiều năm lịch sử vẻ vang dựng nước, lưu nước lại, Tổ quốc tao vẫn trải qua chuyện bao dịch chuyển, thăng trầm. Ngày kể từ buổi đầu dựng nước, dựng nước vẫn đứng trước nguy cơ tiềm ẩn xâm lăng của quân thù. Câu chuyện đem sắc tố huyền sử về Thánh Gióng, cậu nhỏ nhắn phụ vương tuổi hạc xã Phù Đổng chứa chấp khẩu ca trước tiên là khẩu ca yêu thương nước. Một ngàn năm bầy tớ mang lại phong loài kiến phương Bắc đẫy nhức thương, tủi nhục, những hình hình họa của những người dân phụ nữ giới trung kiên “chỉ mong muốn cưỡi cơn gió máy mạnh, giẫm luồng sóng dữ, chém cá kình ở hải dương Đông, lấy lại giang thụi, dựng nền song lập, túa ách bầy tớ, chứ không hề Chịu đựng khom sườn lưng thực hiện tì thiếp mang lại người”. Năm 938, với thắng lợi oanh liệt của Ngô Quyền bên trên sông Bạch Đằng vẫn phanh rời khỏi một kỉ nguyên vẹn mới nhất của song lập tự động công ty. Những vần thơ đột nhiên trầm lắng suy tư như khêu ghi nhớ về 1 thời kỳ nhức thương tuy nhiên gan góc. Trong thời kỳ ấy tạo ra rời khỏi những người dân con cái trưởng thành và cứng cáp kể từ khu đất u đẫy hiểm nguy, vất vả tuy nhiên luôn luôn giành chiến thắng:
“Đất túng bấn nuôi những anh hùng
Chìm vô tiết chảy lại vùng đứng lên.”
(Nguyễn Đình Thi)

Đã qua chuyện bao cuộc dịch chuyển của lịch sử vẻ vang, giang sơn, loài người nước Việt Nam vẫn ý chí gan góc, hiên ngang vượt lên những thách thức đẫy gay cấn, tàn khốc. Từ “cứ” vang lên như 1 điều khẳng khái hùng hồn, một niềm tin tưởng vong mạng của Thanh Hải về sau này giang sơn đẹp mắt lung linh, lung linh tựa như những vì như thế sao bên trên khung trời Tổ quốc. Đó là cơ hội đối chiếu thiệt rất dị và mới nhất kỳ lạ, là mức độ liên tưởng vừa vặn thực tế vừa vặn romantic như khơi khêu trong thâm tâm người hiểu một hình hình họa đẹp mắt về tình thương quê nhà giang sơn.

Trong xúc cảm về ngày xuân đang được lên cao thi sĩ đột nhiên mong muốn hóa thân:
“Ta thực hiện con cái chim hót
Ta thực hiện một cành hoa
Ta nhập vô hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.”

Xem thêm: bài thơ về trung thu

Cái nhạc điệu nhè nhẹ nhàng, du dương, êm ả, ngọt ngào và lắng đọng của những thanh vị thường xuyên, những luyến láy, điệp ngữ “ta làm…, tao làm…, tao nhập” cứ xôn xang, réo rắt mãi trong thâm tâm người hiểu, dường như tao được phiêu bám theo ước mơ của người sáng tác. Các động kể từ “làm”, “nhập” thể hiện tại một sự hóa thân thuộc kì lạ. Cái “ta” lúc này không hề riêng biệt là khuôn tao của người sáng tác tuy nhiên nó vẫn hòa nhập, đồng bộ với khuôn tao của toàn bộ quý khách. Các hình hình họa “con chim hót”, “một cành hoa”, “một nốt trầm xao xuyến” đem ý nghĩa sâu sắc biểu lộ một lẽ sinh sống, niềm tâm niệm của Thanh Hải so với Tổ quốc, Nhân dân. Nhà phê bình văn học tập Hoài Thanh – Hoài Chân từng nhận xét: “Mỗi bài bác thơ hoặc là một trong cửa nhà phanh mang lại tôi lên đường vô tâm hồn” (Thi nhân Việt Nam). Vâng! Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải vẫn xuất hiện mang lại toàn bộ tất cả chúng ta cảm biến một ngược tim nhã nhặn đơn sơ, hiền hậu, thực lòng trong phòng thơ. Không ước mơ cao xa thẳm, Thanh Hải chỉ nhỏ nhẹ nhàng nài thực hiện một giờ đồng hồ chim hót gom giờ đồng hồ ca vui tươi vô nhạc điệu rộn ràng tấp nập của ngày xuân, một cánh hoa nhỏ nhỏ nhắn thân thuộc rừng hoa muôn vàn sắc thắm của dân tộc bản địa. Thanh Hải vẫn khéo mượn vẻ đẹp mắt tinh khiết của vạn vật thiên nhiên, cuộc sống nhằm thể hiện tại niềm ước mong thiết ân xá được sinh sống hữu ích, mang đến mùi hương sắc, nụ cười điểm tô mang lại ngày xuân giang sơn. Khát vọng sinh sống là đầy đủ đời hiến dưng của Thanh Hải cũng bắt gặp được đường nét đồng bộ vô tâm trạng những thi sĩ khác:
“Nếu là con cái chim, cái lá
Thì con cái chim nên hót, cái lá nên xanh
Lẽ này vay mượn tuy nhiên không tồn tại trả
Sống là đâu chỉ có nhận riêng biệt bản thân.”
(Tố Hữu)

Nhà thơ cũng có thể có ước mơ nguyện sinh sống là nên mang lại, nên góp sức. Đó là ý niệm sinh sống đẹp mắt trúng đắn. Say vô vũ khúc ngày xuân, khúc nhạc lòng Thanh Hải cứ ngân lên như cây đàn muôn điệu. Đọc đau đớn thơ tao mới nhất cảm biến được tình thương vạn vật thiên nhiên, cuộc sống đời thường và khát vọng cháy rộp góp sức mang lại đời. Trong bạn dạng hòa ca trầm bổng của ngày xuân, Thanh Hải chỉ mong sao được sản xuất một và có một “nốt trầm xao xuyến”. Một nốt trầm ấy lặng lẽ, giản dị, nhỏ nhẹ nhàng tuy nhiên lại luôn luôn phải có vô bạn dạng gửi gắm tận hưởng ngày xuân. Cái tiếng động trầm lắng của nốt trầm vô bạn dạng hòa ca càng thực hiện gia tăng mức độ sexy nóng bỏng vô nhạc điệu gọi mùa “Em ơi! Mùa xuân cho tới rồi đó!”. Cảm hứng ấy càng thêm thắt mạnh mẽ Khi tao dìm khẽ những vần thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải. Âm tận hưởng của nốt trầm ấy cứ mãi du dương nhằm lại dư ba ngọt ngào và lắng đọng trong thâm tâm người sau những nốt thăng cao vút, rộn ràng tấp nập của cuộc sống. Thật khiêm nhượng thi sĩ nguyện được hóa thân thuộc trở thành “nốt trầm xao xuyến” nhằm nhập vô khúc ca giờ đồng hồ hát của cuộc sống một cơ hội lặng lẽ, lặng lẽ, mong muốn lấy tài năng, mức độ lực nho nhỏ của tớ nhằm góp thêm phần cho việc nghiệp xây cất chủ quyền, thay đổi của giang sơn.

Tất cả khát vọng như lắng lại vô tâm trạng thi sĩ như 1 niềm cảm xúc:
“Một ngày xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dưng mang lại đời.”

Mùa xuân là định nghĩa trừu tượng chỉ thời hạn. Thanh Hải vẫn ví dụ hình hình họa “nho nhỏ” thể hiện tại một tâm trạng đơn sơ, lặng lẽ góp sức. Lặng lẽ thôi tuy nhiên sao đẹp mắt biết bao, dạt dào như sóng triều dưng. Trong điều tự động tình của người sáng tác thực hiện tất cả chúng ta liên tưởng cho tới những loài người vô “Lặng lẽ SaPa” của Nguyễn Thành Long, người đồng chí của Lê Anh Xuân vô “Dáng đứng Việt Nam”:
“Từ kiểu đứng của anh ấy thân thuộc đường sân bay Tân Sơn Nhất
Tổ quốc cất cánh lên chén ngát ngày xuân.”
(Lê Anh Xuân)

Lật tiếp những loại thơ của Thanh Hải, tao lại liên tưởng cho tới những đồng chí, những cô nàng thanh niên xung phong vẫn miệt trau, lặng lẽ góp sức cả tuổi hạc xuân phơi bầy phới tươi tỉnh đẹp mắt mang lại Tổ quốc:
“Em vẫn lấy tình thương Tổ quốc thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc phía thù oán hứng lấy luồng bom.”
(Lâm Thị Mỹ Dạ)

Trong nhì cuộc kháng chiến vĩ đại đảm bảo an toàn Tổ quốc, góp sức luôn luôn là khát vọng cháy rộp ngày tối túc trực vô tâm trạng Thanh Hải. Trở về với loại chảy lịch sử vẻ vang từ thời điểm cách đó sáu trăm năm, Nguyễn Trãi vẫn xác định tấm lòng trung hiếu Fe son với khu đất nước:
“Bui sở hữu một lòng trung láo nháo hiếu
Mài chăng khuyết, nhuộm chăng đen kịt.”
(Thuật hứng XXIV)

Thanh Hải ngay lập tức bên trên chóng dịch vô ĐK khó khăn vẫn xác định khát vọng góp sức đầy đủ cả cuộc sống mang lại Tổ quốc:
“Dù là tuổi hạc nhì mươi
Dù là lúc tóc bạc.”

Điệp ngữ “dù là” thể hiện tại một chân lý, một độ quý hiếm sinh sống, góp sức đầy đủ đời bản thân. Câu thơ đem dư âm mạnh mẽ và uy lực, khẳng khái như điều nguyện cầu thành ý nhất của Thanh Hải trước khi rời khỏi lên đường. Lời tâm nguyện ấy thiệt thủy cộng đồng, son Fe vững chắc. Ngay vô tuổi hạc xanh rớt tràn trề mức độ sinh sống hoặc Khi vẫn về già cả, ngọn lửa hăng hái vẫn ko khi nào lịm tắt. Thanh Hải chỉ nài thực hiện một ngày xuân nho nhỏ vô mặt hàng triệu ngày xuân nho nhỏ không giống sẽ được xuyên suốt đời góp thêm phần mang lại “Tổ quốc cất cánh lên chén ngát mùa xuân” (Lê Anh Xuân)

Khổ thơ cuối vẫn kết thúc giục bài bác thơ vô âm điệu nhẹ dịu êm ả dịu dàng như giọng hò xứ Huế:
“Mùa xuân tao nài hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách chi phí khu đất Huế.”

Vẫn ngược tim dào dạt yêu thương quê nhà, Thanh Hải lựa chọn khúc hát thân thuộc ngày xuân. Giai điệu êm ả Nam ai, Nam bình, thiết ân xá hiền khô hòa như loài người nước Việt Nam. Dù phía trên mảnh đất nền “nước non ngàn dặm” hoặc ở bất đâu cũng đẹp mắt, cũng nối sát với tình thân con cái người:
“Khi tao ở đơn giản điểm khu đất ở
Khi tao lên đường khu đất vẫn hóa tâm trạng.”
(Chế Lan Viên)

Thanh Hải với niềm tin tưởng yêu thương trìu mến quê nhà, thi sĩ rất là khôn khéo Khi lựa chọn loại sông, sắc color, tiếng động, điệu hát đều gắn chặt với quê nhà và nhịn nhường như thi sĩ mong muốn ôm đầy đủ toàn bộ hình hình họa ấy trước lúc về cõi vĩnh hằng. bằng phẳng điệp ngữ “nước non ngàn dặm” phối hợp gieo vần vị “bình, bản thân, tình” vẫn tạo nên dư âm bài bác thơ nhẹ dịu như câu hò xứ Huế cứ ngân nhiều năm mãi rời khỏi rồi và ngọt ngào lại trong thâm tâm tất cả chúng ta những xúc cảm thực lòng, ru hồn người hiểu bên trên con cái đò xứ Huế êm ả dịu dàng trôi nhẹ nhàng bên trên sông Hương rồi khép lại vô ân tận hưởng rộn rã, xao động của “nhịp phách tiền” đẫy xao xuyến.

Trang sách vẫn khép lại tuy nhiên dư ba của chính nó vẫn còn đó ứ mãi như khơi khêu trong thâm tâm tất cả chúng ta về một tình thân cao đẹp mắt của loài người. Chính tình thương vạn vật thiên nhiên, khát vọng hiến dâng của Thanh Hải thực hiện xao xuyến lúc lắc động biết bao ngược tim người hiểu. Bài thơ cứ nhẹ dịu, ngấm thía đương nhiên lên đường vô lòng người như 1 bài học kinh nghiệm thâm thúy về lẽ sinh sống đẹp mắt, cơ hội xử sự đẫy nhân bản, tấm gương hùng vĩ vô sáng sủa của Thanh Hải thực hiện tao trân trọng, khâm phục và tự động ngẫm nên sinh sống sao mang lại xứng danh với Tổ quốc, Nhân dân.

Xem thêm: mùa xuân nho nhỏ soạn



| BÀI VIẾT CỦA Đào Thị Kim Ngân
(Cựu học viên trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, học viên xuất sắc văn trở thành phố)❤️

Tham khảo những bài bác văn khuôn nâng lên bên trên thường xuyên mục: https://kiengiangtec.edu.vn/van-mau/nang-cao/

Đón coi những nội dung bài viết tiên tiến nhất bên trên fanpage facebook FB Thích Văn Học